Người Ai Cập cổ đại gọi tượng Sphinx là Hor-em-akhet, có nghĩa là “Horus ở chân trời”. Hình tượng này thể hiện thần Horus trong hình hài rực rỡ khi mặt trời mọc, tượng trưng cho niềm hy vọng, sự tái sinh. Sphinx không chỉ canh giữ lối vào Giza mà còn là điểm giao tiếp giữa thần linh và nhân loại.Sự thức tỉnh của Excalibur kéo theo sự trỗi dậy
Trong văn học hiện đại, ánh trăng tiếp tục là biểu tượng quen thuộc. Nhà thơ Huy Cận từng viết:Người đứng đầu là Vua Vô Diện, một thực thể không có hình thù rõ ràng, tượng trưng cho sự vô thường và không thiên vị. Vua không cai trị bằng mệnh lệnh mà bằng sự cân bằng – nếu có quá nhiều linh hồn oán hận tích tụ, cả vương quốc sẽ rung chuyển bởi
Trong thơ ca trung đại, ánh trăng là bạn đồng hành của thi nhân. Nguyễn Trãi, Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương… đều từng dùng ánh trăng để biểu đạt tâm trạng, từ nỗi cô đơn nơi chốn quan trường đến khát vọng tự do nơi núi rừng. Ánh trăng trở thành tấm gương soi tỏ nội tâm con người, là nơi gửi gắm nỗi niềm trăn trở trước thế cuộc.Vấn đề vệ sinh và bảo